Mê hoặc vương tử đáng yêu
Phan_7
Chương 18: Tà, thiếu chút nữa hủy dung
“Uy, mấy ngày này cô ấy còn chưa ra ngoài sao?” Tà mới vừa cửa nhìn thấy Lý Kính bưng bàn ăn đi vào phòng bếp. Mấy ngày nay bởi vì Vân Tịch Dạ áp suất thấp, mọi người đều là làm việc cẩn thận từng li từng tí, ở chung nhiều năm như vậy tuy nhiên chẳng khi nào thấy Vân Tịch Dạ tức giận đến mức tự giam mình ở trong phòng không gặp người khác! Lần này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tà nhìn sắc mặt Lý Kính không tốt lắm, trong mắt vẫn là đồng tình. Haiz! Thật là một tiểu tử đáng thương! Hắn đã sớm quên Lý Kính còn là người nhìn hắn lớn lên nữa!
Nghe được âm thanh, Lý Kính quay đầu liếc mắt thấy Tà vừa mới bước vào cửa, vốn định là không để ý tới, cũng nhìn thấy trong mắt hắn là sự đồng cảm, mấy ngày nay bị lửa giận của ác ma bóp nghẹn, anh cần một trận phát tiết nho nhỏ.
“Tiên sinh, ngươi có việc thì nói đi! Nếu như... Không có việc gì! Ân hừ, rất tốt! Phiền ngươi xoay người quay lại cánh cửa, sau đó… Lập tức! Cút ra ngoài cho ta!” Lý Kính nghiến răng nghiến lợi phun từng chữ một, nhất là câu cuối cùng, có loại bạo ngược muốn đem người sống xé rách.
Bị chiếm phòng ngủ mặc dù không thoải mái, nhưng đó là người mình thích cho nên cũng không có quá nhiều bất mãn, mà mấy ngày nay tâm tình muốn giết người cũng có! Rốt cuộc là tên vương bát đản nào chọc giận tiểu ác ma này chứ?
Tà nhìn tới Lý Kính gần như phát điên bước lùi mấy bước, vô tội giơ tay nhấc máy vi tính xách tay mới mua “Ách... Hình như, hình như là ngươi nói Dạ bảo ta đưa cái này qua đây, thuận tiện nghe chỉ thị hành động!”
“Mẹ nó!” Không nhìn còn tốt, nhìn thấy máy vi tính xách tay mới mua trong tay Tà, Lý Kính liền nhịn không được run lên. Ngươi nói ngươi tức giận, ngươi liền giận dữ với chính mình đi! Để làm chi buổi tối lúc người ta buồn ngủ nhất bỗng nhiên kêu to, bắt đầu cả đêm trong phòng ngủ truyền ra bình lý bàng lang thanh âm?
Được rồi! Con gái thôi, tâm tình không tốt chúng ta có thể hiểu!
Thế nhưng, ai tới nói cho anh biết, anh vậy cũng thương cái máy tính xách tay của mình vô cùng? Cái đó chính là anh vừa ở nước Mỹ thật tốn nhiều tiền mới mua được, khụ khụ... Đương nhiên cái này không quan trọng. Quan trọng là, trong máy tính xách tay của anh có rất nhiều tư liệu cùng địa chỉ liên lạc của nhiều người! Vậy anh sau này ‘Tính phúc’ sinh hoạt ở đâu…
Ngay lúc Lý Kính còn đang suy nghĩ vì tương lai ‘Tính phúc’ cuộc sống của mình ở đâu, Vân Tịch Dạ mở cửa phòng ngủ, cô đi một đôi giày màu trắng hưu nhàn, quần tây màu ngân bạch, áo tơ tằm màu trắng.Taycầm một chiếc máy tính xách tay rách nát đi ra, nhìn cũng như không tức giận liếc Lý Kính một cái. Đi thẳng tới phòng khách, ưu nhã ngồi lên sô pha, liệng cái máy đã bị phá tan lên mặt bàn, vẫy vẫy tay với Tà đứng ở cửa. tà đang sợ hãi một con rồng phun lửa trong nhà mà không dám
Chống lại con ngươi phun lửa của Lý Kính đứng ở cửa phòng bếp, Tà bất đắc dĩ nhún vai ngoan ngoãn tiêu sái đến trước mặt Vân Tịch Dạ, nịnh nọt đưa lên chiếc bút trong tay.
“Nha! Đừng để cho ta nhìn thấy cái máy này một lần nữa, một đống địa chỉ E-mail của con gái khắp phương trời. Cẩn thận virus. Định kỳ kiểm tra đi!” Tiếp nhận bút trong tay Tà, kí vào văn bản, Vân Tịch Dạ đầu cũng không ngẩng lên thản nhiên nói với Lý Kính tại phòng bếp.
Nghe thấy những lời này, thân thể phẫn nộ của Lý Kính trong nháy mắt cứng đờ, đây là ý gì? Chẳng lẽ cô đột nhiên thích anh? Vì thế nhìn thấy mấy địa chỉ liên lạc của đám con gái kia, mới nhất thời tức giận mà đập phá máy vi tính của anh? Lý Kính hồ nghi liếc mắt nhìn Vân Tịch Dạ, nhìn thấy thần sắc nhàn nhạt trong mắt cô. Lập tức hủy bỏ suy đoán không thực tế của mình, trong lòng xẹt qua một tia phiền muộn.
“A! Không nên khinh thường người khác như vậy, đây chính là tương lai của ta! Ngươi tại sao có thể phá hủy nó như vậy.” Tức giận vừa rồi nhanh chóng tan thành mây khói, Lý Kính thay bằng một vẻ mặt khẩn trương mà khoa trương rít gào để che giấu rung động trong lòng mình
Tà lại không bình tĩnh cho lắm, dùng sức cụp đuôi làm người, xem ra hôm nay tốt nhất mình không nên nói gì, Dạ từ trước tới giờ cũng sẽ không quản thói quen sinh hoạt hay riêng tư của họ. Hôm nay thế nào có thể đập phá máy vi tính của Lý Kính, anh cũng có thể xem là một người cha thứ hai của cô nàng mà, cho nên với hắn thì cô sẽ càng không lưu tình, hắn còn muốn nhờ cô giúp theo đuổi Tuyết! Hi vọng chiến hỏa có thể không lan tràn đã là tốt lắm rồi!
Lý Kính bưng khay trà từ phòng bếp đi ra, tới trước sofa ưu nhã ngồi xuống, đem một chén trà đặt tới Vân Tịch Dạ trước mặt. Vẻ mặt khác hẳn với tâm địa, anh mở máy tính xách tay, nhìn phải một cái, nhìn trái một trên mặt tràn đầy đau xót cùng bi ai. Cũng không biết là vì mình kia không chiếm được tình yêu, vẫn là vì vậy cũng thương máy tính xách tay, thương tâm.
Vân Tịch Dạ nâng chén trà lên khẽ nhấp một cái, quay đầu nhàn nhạt nhìn lướt qua Tà: “Mấy ngày nay ta không đi tới trường, không biết anh em họ Lục thế nào?”
Qua mấy ngày “đình công” Vân Tịch Dạ đã hiểu rõ, chính xác là sau khi về nước nhìn khuôn mặt baby của An Vũ Hàm thì có chút thích anh, nhưng cuộc hôn nhân của cha mẹ cùng câu chuyện của Hương đã làm cho cô không thể nào tiếp nhận một người đàn ông có rất nhiều phụ nữ
Nhưng không biết vì sao, chỉ cần mỗi lần cô nhớ tới thích anh nhưng lại phải rời khỏi anh, trong lòng sẽ rầu rĩ nhói nhói đau! Từ lúc nào đã bắt đầu thực sự tiếp nhận anh rồi? Có lẽ chính là lúc bữa tiệc kia, bởi vì anh quan tâm cảm nhận của cô, tay run rẩy giúp cô đeo nhẫn, sợ cô tại chỗ cự tuyệt mà hồi hộp làm mồ hôi ướt lễ phục, thấp thỏm, lo âu.
Ai không có tuổi trẻ, vì sao không nói trước đã có những tình yêu oanh liệt rồi? Nếu như nói trước rồi, cô sẽ yên lặng rời khỏi là được mà!
“Anh em họ Lục, trong khoảng thời gian này nguyên nhân vì ngươi mà quan hệ rất xấu, có chút quyết liệt! Ngươi định bao giờ quay lại trường?” Nhớ tới mấy ngày nay tới trường nghe được nhiều chuyện, Tà với Vân Tịch Dạ bội phục muốn chết, thời gian dài như vậy cũng không có ai phát hiện cô là con gái, lại làm cho Lục đại tiểu thư mê mẩn tới mức thần hồn điên đảo!
Bất nhìn dáng người Dạ chút coi! Haiz! Chính là nhìn dáng người lung linh, phát dục của Tuyết có hứng thú hơn, mà Tuyết kém Dạ có hai tuổi nha! Còn nhìn Dạ xem, cao 173 cm, đi thêm đôi giày được làm gia công kia cùng lắm là 180cm, bộ ngực mặc dù không tình là quá nhỏ, nhưng nhìn qua thì giống như không có gì cả! Cộng thêm giữa trán trên gương mặt xinh đẹp kia nhiều năm như vậy luyện ra được một chút anh khí, cho nên thực giống một tên con trai!
Haiz! Bi ai nha! Tà cố nhìn chằm chằm ngực Vân Tịch Dạ muốn tìm thứ gì đó bên trong, lại là thở dài lại là lắc đầu.
“Hắn đang làm gì thế?” Vân Tịch Dạ nhìn chằm chằm Tà trước mặt, ánh mắt không ngừng hướng trên người cô nhìn ngó, nghi hoặc liếc mắt nhìn Lý Kính còn đang thương tâm vì cô, nhàn nhạt hỏi.
Lý Kính giương mắt liền nhìn thấy Tà, dùng một ánh mắt thương tiếc nhìn ngực Vân Tịch Dạ thỉnh thoảng lắc đầu. Lập tức liền biết người kia suy nghĩ gì! Lập tức đưa máy tính xách tay bị phá hỏng trong tay mình phóng tới tay Vân Tịch Dạ trên bàn trà. Chính mình tựa ở trên sô pha nhâm nhi chén trà vẻ mặt chờ xem kịch vui, nhàn nhã thưởng thức từng ngụm trà. Nói với Vân Tịch Dạ: “Lấy hiểu biết của ta với đàn ông, hiện tại trong mắt hắn viết ‘haiz! Ngực của ngươi thật là quá nhỏ!’. Tin ta đi, trong mắt hắn thật sự viết như thế!”
Vân Tịch Dạ không phải đồ ngốc, cảm giác được ánh mắt cảu Tà không ngừng lưu luyến ở trên ngực mình cũng đại khái đoán được chút rồi, nghe Lý Kính nói lại còn phóng tới tay mình chiếc laptop này càng chắc chắn, nghe thấy câu nói kia của Lý Kính liền nheo hai tròng mắt lại…
Không phụ sự mong đợi của mọi người! Vân Tịch Dạ quả nhiên cầm lấy laptop rách nát trong tay, hướng về khuôn mặt tuấn tú của Tà ném tới, chỉ có thể nói là quá chuẩn!
Hoàn hảo, hoàn hảo! Tà nói như thế nào cũng là một sát thủ đẳng cấp, với nguy hiểm vẫn có nhận thức nhất định! Nhận thấy được có vật thể mang theo kình phong tiến thẳng đến khuôn mặt tuấn tú của mình, cấp tốc nghiêng người giơ tay lên bắt được laptop chuẩn bị bay đạp vào khuôn mặt tuấn tú của mình, mới không bị hủy du
Thực sự là nguy hiểm thật! Nhẹ thở phào Tà không khỏi có chút đắc ý, không nghĩ tới gần nửa năm không nào vận động, nhưng thân thủ thật ra không hề thoái hóa! Tà còn chưa kịp đắc ý bao lâu, nụ cười liền cương ở trên mặt, thực sự là thế sự không thể biết trước! Mặc dù hắn có bắt được máy tính xách tay bay tới! Nhưng, lại không có tiếp được chén trà đến sau!’Ầm’ một tiếng, chén trà trước mặt Vân Tịch Dạ rơi ở dưới chân Tà, nước trà theo trán Tà chảy xuống, vẫn còn có vài miếng lá trà dính trên chiếc mũi cao thẳng của hắn! May là nước không phải quá nóng, nếu không khuôn mặt sẽ bị hủy thật đấy!
Lý Kính vui sướng khi người gặp họa liếc mắt nhìn Tà ngây ngốc ở đó, một lần nữa đưa chén trà tới tay Vân Tịch Dạ. Trong lòng thật thoải mái nha! Mấy ngày nay Vân Tịch Dạ ở đây đem anh lăn qua lăn lại, anh thật muốn tự sát, hiện tại rốt cuộc cũng có người so với mình còn xui xẻo hơn!
Tà nhìn lá trà trên chóp mũi vô tội, đôi mắt xếch mở to, có chút không hiểu, hắn không có làm sai cái gì mà! Nhìn thấy Vân Tịch Dạ giống như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở chỗ kia tiếp nhận chén trà lần thứ hai Lý Kính đưa cho, chậm rãi thưởng thức.
Nghi hoặc nhìn về phía Lý Kính, lập tức nhìn thấy anh vui sướng khi hắn gặp họa, lại còn nhíu mày liếc nhìn ngực Vân Tịch Dạ. Tà càng thêm nghi ngờ! bộ ngực của Dạ có cái gì sao? Hắn ta tự nhiên nói mình nhìn chỗ đó làm gì chứ? Tà không hiểu mở trừng hai mắt liếc về phía ngực Vân Tịch Dạ, chợt nhớ tới cái gì đó, một trận hàn khí từ lòng bàn chân bốc lên!
Chương 19: Quyết định!
Thoáng nhìn Tà như trước lặng ở nơi đó, Vân Tịch Dạ bất đắc dĩ lắc đầu! Thực sự là giao hữô ý. Vì để cho Tà có thể sớm một chút khôi phục bình thường, Vân Tịch Dạ không thể không lấy ra đòn sát thủ đối phó với hắn, cúi đầu chuyển động chén trà trong tay ngữ khí thản nhiên nói: “Tuyết...”
“Dạ, đừng nóng giận! Ngàn vạn đừng nóng giận. Nói cho ngươi biết một tin tức vô cùng đáng giá, dĩ nhiên với chúng ta mà nói đây tuyệt đối là tin tốt! Ta mấy ngày hôm trước điều tra được, ngươi nhất định cảm thấy hứng thú!” Nghe được tên Tuyết, Tà lập tức từ trong luồng khí lạnh đi ra, vội vàng cắt ngang lời nói của Vân Tịch Dạ, chỉ sợ cô nói ra rằng không cho Tuyết gả cho hắn...”Lục Tử Hạo không phải con đẻ của Lục Thành!”.
Chén trà trong tay Vân Tịch Dạ ngừng chuyển động, có điểm không tin được khẽ cười, nhíu mày ngẩng đầu nhìn Tà hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng hỏi: “Ngươi chắc chắn?” Chính là không tin tưởng hắn đây mà nhưng cũng không thể trách Vân Tịch Dạ với Tà quá mức vô tình! Ai bảo Tà trước có tiền lệ rồi! Khụ... Khụ khụ đương nhiên, cũng là Vân Tịch Dạ lúc đó không nghĩ tới Vân lão gia sẽ an bài như vậy.
“Tin tức tuyệt đối chính xác! Ta hôm nay vừa mới nhận được báo cáo ADN của họ. Nếu không ta cũng không dám nói cho ngươi biết!” Nói đến đây hắn gần như đã hiểu được sự tình, Tà cũng rất là cảm khái!
“Khụ... Khụ...” Lý Kính bị nước miếng của mình làm sặc, cũng không cách nào tiếp tục ưu nhã ngồi ở chỗ kia xem cuộc vui, có điểm chút thố mở to hai mắt nhìn Tà sắc mặt nghiêm túc. Nở nụ cười “Ha ha, thực sự là không nghĩ tới nha! Cái này có gọi là ác giả ác báo không?”.
Mà Vân Tịch Dạ vẫn cảm thấy không thể có khả năng này, Lục Thành không hề ngốc nghếch làm sao sẽ nuôi con người khác chứ! Có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm Tà, chờ hắn nói tiếp.
Tà cũng nhìn thấu nghi hoặc của Vân Tịch Dạ, không hề thừa nước đục thả chậm rãi giải thích: “Ta gần đây ở điều tra vợ hiện tại của Lục Thành, Hà Y Na, có một ít tư liệu trước đây, điều tra được cô ta năm đó rời khỏi Lục Thành, về sau trở lại thành phố N là bởi vì lúc đó tên nhà giàu bao dưỡng cô ta qua đời, bị vợ tên nhà giàu đó bức bách không thể ở lại cho nên chỉ có thể trở về thành phố N. Ở một bữa tiệc làm ăn cùng Lục Thành vừa mới kết hôn hai tháng gặp lại nhau, ả biết năm đó Lục Thành kia không có cái gì cả, sau rồi lại nhanh chóng trở thành “tổng giám đốc”, lợi dụng tình cảm trước đây Lục Thành đối với mình, đêm đó cùng với Lục Thành phát sinh quan hệ!”.
“Khi đó Hà Y Na vẫn chưa phát hiện mình đã có thai, là sau khi cùng Lục Thành quan hệ một tháng mới biết đã mang thai hơn hai tháng. Mà lúc Hà Y Na sinh, quãng thời gian đó mẹ ngươi mang thai ngươi, Lục Thành cần chăm sóc mẹ của ngươi cùng công ty cho nên không đến bệnh viện. Cô ta liền chui vào lỗ hổng này mua chuộc bệnh viện nói là đứa nhỏ sinh non! Vì thế Lục Thành chưa phát hiện ra.” Tà một hơi giải thích xong, nhìn sắc mặt Vân Tịch Dạ cũng không dao động nhiều, không khỏi có hơi thất vọng. Tin tức này nếu như thả ra đi sẽ làm Lục Thành tức chết, cô thế nào mà không có chút phản ứng nào vậy!
Nghe Tà thuyết minh xong Vân Tịch Dạ trầm mặc, vô ý thức lén nhìn chiếc nhẫn bảo thạch trên ngón tay. Đây là Lục Thành lúc trước yêu người đó! Thật không hiểu hắn làm sao mà chọn vứt bỏ mẹ cô ôn nhu săn sóc hắn như vậy, lại ở bên một người đàn bà chỉ nhìn thấy tiền trên người hắn chứ!
Nhìn Vân Tịch Dạ trầm mặc, Lý Kính nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, khẽ thở dài: “Tình yêu là mù quáng! Đừng suy nghĩ nhiều quá. Mấy ngày nay ngươi không trở về nhà trọ cũng không đến Vân gia, Vân lão gia thật lo lắng lắm, nhiều lần gọi điện thoại hỏi ngươi, đêm nay tới đó chút đi.”
Muốn hỏi ai hiểu rõ Vân Tịch Dạ nhất người, có lẽ câu trả lời chỉ có thể là Lý Kính! Cuộc sống cùng nhau nhiều năm như vậy Lý Kính đã rất hiểu Vân Tịch Dạ, Vân Tịch Dạ biểu hiện ra thoạt nhìn trầm ổn, bình tĩnh. Kỳ thực nội tâm vẫn khát khao là một đứa con được mọi người qu
“Ân, ta biết! Tà chuẩn bị một chút, cuối tuần trường kỉ niệm ba mươi năm thành lập, đến lúc đó cũng đừng khiến ta thất lễ!” Dứt lời, Vân Tịch Dạ đứng dậy tiếp nhận balo cùng chìa khóa Lý Kính đưa tới, xoay người đi tới phía cửa lớn.
“Yên tâm, không có vấn đề gì đâu!” Nhìn thấy Vân Tịch Dạ muốn đi ra cửa, Tà bước nhanh đuổi kịp.
Lý Kính ở lại nhìn họ rời đi ở trong gió xào xạc.
Ngày thứ hai Vân Tịch Dạ đi tới trường, lúc cô mở cửa xe thể thao ra, liền nhìn thấy An Vũ Hàm dựa vào cổng trường hút thuốc, lại bị khói thuốc làm sặc ho đến thắt lưng không thể dậy nổi. Rõ ràng không biết hút thuốc lại ở đó mãnh liệt hút!
Lúc này An Vũ Hàm tóc tai lộn xộn, y phục trên người mặc dù coi như sạch sẽ nhưng là rất nhiều nếp nhăn. Khuôn mặt baby đáng yêu bây giờ chỉ thấy tiều tụy, trong cặp mắt to vô tội tất cả đều là tơ máu. Chân mày nhăn thật sâu làm cho anh thoạt nhìn chán chường rất nhiều. Nhìn thấy An Vũ Hàm như vậy Vân Tịch Dạ trong lòng đau xót, mũi ê ẩm, áy náy không thôi, chính cô âm thầm biến mất lâu như vậy, nếu như anh là nghiêm túc với cô nhất định rất lo lắng!
Nghe được tiếng động cơ xe chậm rãi dừng lại, An Vũ Hàm ngẩng đầu liền nhìn thấy Vân Tịch Dạ kiêu ngạo trên chiếc Lamborghini. Dường như thở phào nhẹ nhõm, lại giống như một lần nữa trái tim đạp mạnh lên. Cấp tốc ném điếu thuốc trong tay xuống, có chút bất an, tiêu sái đến trước xe do dự nửa ngày, có chút khẩn trương mở cửa xe ngồi ở vị trí cạnh ghế lái.Chuđôi môi nhợt nhạt, trợn to đôi mắt đầy tơ máu, sợ hãi nhìn Vân Tịch Dạ ở ghế lái. Không nói gì, chỉ là cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, dường như sợ cô lần thứ hai đột nhiên biến mất nữa
Nhìn bộ dạng mê người kia của anh, Vân Tịch Dạ trong lòng nhịn không được rung động một cơn, phát hiện anh cũng không định mở miệng, Vân Tịch Dạ âm thầm than nhẹ nổ máy đi tới bãi đỗ xe. Lúc Vân Tịch Dạ dừng xe chuẩn bị xuống, An Vũ Hàm rốt cục cũng có chút động tĩnh!
An Vũ Hàm nắm lấy tay phải Vân Tịch Dạ, ngăn không cho cô xuống xe, chiếc mũi hồng hồng lên, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt, ngay cả lực đạo cầm tay Vân Tịch Dạ cũng càng ngày càng nặng! Vân Tịch Dạ nhìn thấy anh như vậy một lần quay trở lại ghế xe, cúi đầu không nói lời nào.
An Vũ Hàm hiện tại thực sự rất ủy khuất, ngày đó cũng không biết mình đã làm sai cái gì, cục cưng lại đột nhiên trầm mặt rời khỏi, nhiều ngày như vậy cũng không về nhà, di động cũng không liên lạc được. Tìm không được cô trong lòng anh rất sợ hãi! Sợ cô từ nay về sau không để ý đến anh nữa! Sợ cô sẽ rời khỏi anh! Sợ cô không quan tâm anh! Sợ hơn cô gặp chuyện không may!
Mấy ngày nay lo lắng sợ hãi, làm cho anh lúc nhìn thấy nàng mất đi năng lực ngôn ngữ, anh không biết mình phải nói gì mới có thể làm cho cục cưng quay lại. Chỉ có thể bộ dạng này cho cô nhớ, cũng chẳng sợ cô không bên cạnh cả đời, chỉ cần có thể ở trong lòng cô có chút địa vị là được rồi! Nhiều ngày một mình anh đã thông suốt, anh hiện tại không cần cô sẽ giống anh hay yêu anh hơn, chỉ hy vọng trong lòng cô anh có một vị trí vĩnh viện không bị lãng quên là tốt rồi! Dù cho thì quá tốt, nhưng nếu không yêu cũng có thể làm bạn!
Tay phải bị nắm đau, Vân Tịch Dạ nhẹ nhíu mày một chút ngẩng đầu liền nhìn thấy, An Vũ Hàm cong cái miệng nhỏ nhắn, mệt mỏi trong tròng mắt giấu trong giọt nước mắt sợ hãi chảy xuống, sự đau đớn và khẩn trương hòa quyện phức tạp. Sự phòng tuyến cuối cùng trong lòng đổ nát trong nháy mắt! Nhắm chặt mắt lại mở ra, vẫn là nên kiên định! Tốt nhất lên làm cho cô chấm hết hi vọng ở đây đi! Dù cho cô có quá khứ không tốt, cũng không nên làm ảnh hưởng đến tương lai
Chương 20: Yêu!
Cúi người nhẹ nhàng hôn lên trên cặp mắt mệt mỏi kia, hôn lên cả dòng nước mắt mặn chát, trong lòng Vân Tịch Dạ nhói đau, cái cảm giác này…chính là yêu!
Tại nơi cái miệng chu ra, khẽ cắn một miếng, mùi thuốc lá nhàn nhạt làm cho Vân Tịch Dạ trong lòng chua chát. Tên ngốc này rõ ràng không biết hút thuốc, lại học ai lấy khói thuốc giải sầu chứ! Thực sự là đáng đánh đòn!
Hai tay nâng khuôn mặt baby của An Vũ Hàm kia lên, Vân Tịch Dạ lần thứ hai hung hăng tại đôi môi nhợt nhạt cắn một cái nữa, nghiêm túc mà trịnh trọng cảnh cáo nói: “Anh là của em! Nhớ kỹ anh bắt đầu từ bây giờ là của em! Đừng trốn em ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! Nếu để cho em phát hiện anh theo em làm loạn…” Dừng một chút, Vân Tịch Dạ nhìn An Vũ Hàm trong mắt hiện lên lệ sắc, từng chữ từng chữ cắn răng rít lên: “Em, liền, giết, anh!”
Nghe Vân Tịch Dạ cảnh cáo, đôi mắt to của An Vũ Hàm trước còn hơi nước sương mù lập tức sáng lên, đôi môi bạc phếch cũng nhẹ nhàng cong lên, dẫn ra một nụ cười tịnh lệ. Căn bản là không hề e sợ sự hung tàn phía sau câu nói kia của cô! Anh vui rạo rực ôm eo Vân Tịch Dạ, đem vùi đầu ở bộ ngực của cô nhẹ nhàng cọ cọ, lại dùng sức ngửi hương bạc hà nhàn nhạt trên người cô.
ANh hỏi dồn dập: “Thật vậy sao? Chúng ta bây giờ là yêu thương sao? EM... sẽ không lại rời bỏ anh mà đi mất chứ?”
Nhớ tới chính mình năm đó chạy lên đi cắn cô một miếng, nói mình chính là kiếp này của ciện tại cô cũng cắn anh lại nói như vậy, có phải lần này cô đã nghiêm túc hay không! Rất nghiêm túc muốn cùng anh!
Thì ra chờ đợi nhiều năm như vậy cũng không phải là không có kết quả!
Thì ra trong lúc vô tình cô cũng đã yêu anh!
Thì ra khi cô chính miệng nói cho anh biết, anh là của cô. Trong lòng sẽ có loại cảm giác tràn đầy! Là tốt như vậy hay, dường như cả người đang bay lên…
“Vậy, chúng ta yêu nhau đi! Em sẽ yêu anh thật nhiều!” Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của anh, Vân Tịch Dạ trên mặt lộ ra một nụ cười kiên định.
Mấy ngày qua An Vũ Hàm đã chống đỡ với lo lắng và sợ hãi thật mệt mỏi lắm, nghe câu nói kia của Vân Tịch Dạ, cô sẽ yêu anh thật nhiều, tâm tình trầm tĩnh lại nhiều nhưng cũng không đỡ được sự mệt mỏi! Vui vẻ đã ngủ mất!
Thật lâu Vân Tịch Dạ cũng không nghe được An Vũ Hàm nói tiếp, nghi hoặc cúi đầu liền nhìn thấy An Vũ Hàm nằm ở trước ngực mình, mang trên mặt nụ cười thả lỏng ngủ thật say, hô hấp bình ổn hít vào thở ra trên ngực Vân Tịch Dạ, làm cho cô nhìn thấy anh ngủ say mà dần dần an tâm, cũng cùng anh đi vào mộng đẹp.
Vân Tịch Dạ khi tỉnh lại sắc trời đã tối xuống, ngay lúc Vân Tịch Dạ mở mắt ra liền nhìn thấy An Vũ Hàm chăm chú khoác vai của cô, chăm chú nhìn mặt cô thỉnh thoảng cười khẽ. Vân Tịch Dạ một trận kinh hãi, từ khi nào cô bắt đầu thả lỏng cảnh giác như thế? Quanh năm cô tự huấn luyện làm cho mình lúc đang ngủ, cũng sẽ cảm giác được chuyện xảy ra xung quanh. Rõ ràng An Vũ Hàm đã thức dậy lâu rồi, cô bị anh nhìn như thế mà vẫn có thể ngủ yên
“Em dậy rồi, có đói bụng không? Chúng ta về nhà, anh nấu ăn cho em ăn có được không?” An Vũ Hàm nhìn thấy Vân Tịch Dạ mở mắt ra dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, nhưng biết cô vì anh nhìn cô như vậy mà khiếp sợ, không khỏi có chút tiểu nhân đắc ý!
Vân Tịch Dạ phục hồi tinh thần lại, thoáng nhìn An Vũ Hàm vì đắc ý mà ánh mắt lóe sáng, không hình tượng liếc nhìn theo ánh mắt của anh từ trong ngực đi ra, nhìn đồng hồ thản nhiên nói: “Về nhà làm cơm có phiền toái quá hay không? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Không phiền! Trong khoảng thời gian này anh cũng có chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, chỉ sợ em ngày đó trở về đói bụng không có gì ăn! Hơn nữa... Anh muốn nấu cho em ăn!” Nói tới đây An Vũ Hàm dừng một chút, giơ lên kia khuôn mặt vì ngủ đủ mà đỏ hồng lên, nháy đôi mắt to ủy khuất mân mê nói: “Ngày đó anh đã làm món cháo em thích ăn nhất, em một miếng cũng không ăn đã bỏ đi rồi.”
Nhìn thấy An Vũ Hàm ánh mắt sợ hãi nhìn mình, bộ dáng mê người kia làm cho tim cô bình bịch nhảy loạn lên. Vân Tịch Dạ hiện tại cũng phát hiện người này dù cho mình ăn cái gì lần nào cô cũng thấy thật ngon. Tại sao lại thế chứ! Thực sự là…. Aiz! Thở dài nha! Ai làm cho cô biến thành ham ăn vậy!
“Được rồi! Từ sáng đến giờ cũng chưa ăn gì, hi vọng anh có thể nấu nhanh một chút!” Nói xong liền khởi động xe chạy ra ngoài bãi đỗ xe, ra khỏi trường chạy thẳng tới nhà trọ.
Thấy Vân Tịch Dạ đáp ứng yêu cầu của mình, An Vũ Hàm hài lòng quấn vào người Vân Tịch Dạ hôn môi rồi lại miệng, làm hại Vân Tịch Dạ đang lái xe thiếu chút nữa đem chân ga giẫm một cái! Vân Tịch Dạ quay đầu tức giận trừng mắt một cái nhìn An Vũ Hàm rồi tiếp tục chuyên tâm lái xe, mà Tiểu Vũ của chúng ta thiếu chút nữa gặp rắc rối, thế nhưng lại không nhìn thấy Vân Tịch Dạ căm tức, còn trốn ở một bên vì đã hôn trộm được m một mình lên mặt!
Ăn cơm tối xong, Vân Tịch Dạ ôm laptop ngồi xếp bằng ở trên sô pha phòng khách lên mạng, An Vũ Hàm thì làm người đàn ông tốt ở phòng bếp rửa chén!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian